Thuật ướp xác của thiền sư phái Chân nhân tông Nhật bản

Các vị sư để lại xác ướp ở Yamagata tu theo Phật giáo Shingon - một trường phái kết hợp giữa Phật giáo khổ hạnh và tín ngưỡng Shinto địa phương.

Các nhà sư Shingon tin rằng sự đày đọa thể chất sẽ giúp tinh thần nhìn xuyên qua ảo ảnh của thế giới hữu hình. Họ ngồi thiền dưới dòng thác lạnh giá hoặc bước đi trên than hồng để tập cách phớt lờ thân xác phàm tục.

Phật giáo Shingon tin tưởng sâu sắc vào đức hy sinh phục vụ chúng sanh, biểu hiện qua các hành động như lo cái ăn cho nghèo, chăm sóc người lớn tuổi, người bệnh... hoặc cao hơn nữa là thực hiện các nghi thức tâm linh quên mình.

Thuật ướp xác của thiền sư phái Chân nhân tông Nhật bản

Nghệ thuật "tự ướp xác"

Những thiền sư này đã tu hành theo lối tu thiền của một vị thần tăng đắc đạo sống vào thế kỷ thứ 9 tên là Không Hải, vị này còn được biết đến bởi danh xưng là Hoằng Pháp Đại Sư, chính là người đã thành lập nên nhánh hệ phái Phật giáo Chân Ngôn Tông vào năm 806.

Một nhà sư Shingon chọn thực hiện nghi thức tự ướp xác (sokushinbutsu) bắt đầu bằng cách ngừng ăn lúa gạo và ngũ cốc, chỉ ăn trái cây và hạt trong 1.000 ngày.

Trong suốt thời gian gần 3 năm đó, ông dành thời gian thiền định và tiếp tục làm các công việc phục vụ nhà chùa và cộng đồng.

Trong 1.000 ngày tiếp theo, nhà sư chỉ ăn lá thông và vỏ cây. Kết thúc 2.000 ngày ăn kiêng, cơ thể ông đã hao mòn nhiều do đói và mất nước.

Nó giúp thỏa mãn điều kiện "chịu khổ" và cũng đồng thời khởi động quá trình ướp xác bằng cách loại bỏ mỡ thừa và nước trong cơ thể, những thứ vốn thu hút vi khuẩn và côn trùng sau cái chết.

Một vài nhà sư còn uống trà làm từ vỏ của cây Sơn (tiếng Nhật: urushi) trong quá trình ăn kiêng. Đây là loài cây có nhựa thường được dùng để làm đồ sơn mài. Nhưng nhựa của nó chứa một loại hóa chất độc đến mức thậm chí bốc hơi cũng có thể gây ngứa ngáy, chất này lưu lại trong cơ thể kể cả sau cái chết.

Uống trà cây Sơn giúp đẩy nhanh cái chết của nhà sư và biến cơ thể ông trở thành môi trường "không thân thiện" với vi sinh vật.

Cuối cùng, nhà sư chui vào một lăng mộ nhỏ được xây dựng riêng cho mình và ngồi trong tư thế thiền. Các học trò của ông niêm phong lăng mộ lại, chỉ chừa một ống nhỏ để không khí lưu thông.

Nhà sư trải qua những ngày cuối cùng ở trạng thái thiền định, thỉnh thoảng rung một cái chuông để báo cho các học trò ông còn sống.

Khi tiếng chuông ngưng hẳn, các nhà sư bên ngoài tháo ống dưỡng khí và niêm phong kín lăng mộ. Sau 1.000 ngày, họ mở nó ra và kiểm tra thi thể. Nếu không có dấu hiệu phân hủy, nhà sư đã đạt đến cảnh giới sokushinbutsu.

Các học trò sẽ đặt xác ướp ở nơi trang trọng nhất trong chùa và thờ như một vị Phật sống. Nếu không thành công, thân xác nhà sư sẽ được chôn với sự trọng vọng lớn nhất vì hành động quên thân.
Hành trình trở thành "nhục thân phật"

Theo một Phật tích có từ thế kỷ 11 được cho là của Không Hải (vị thần tăng qua đời vào năm 835), thì vị cao tăng đã không hề ăn gì, mà ngồi vào trong ngôi mộ tự dựng cho chính ngài và nhập vào cõi nyūjō, đó là một trạng thái thiền định mà nếu chìm vào cảnh giới tối cao nhất thì có thể tự bay lên.

Theo Phật tích này, Không Hải có kế hoạch xuất hiện vào khoảng 5,67 triệu năm nữa để mở lối cho một số linh hồn tiến vào cõi Niết Bàn.

Tài liệu đầu tiên liên quan đến việc trở thành một Sokushinbutsu (Nhục Thân Phật) thông qua hành động tự ướp xác đã diễn ra vào cuối thế kỷ thứ 11.

Vào năm 1081, một thiền sư tên là Thánh Thiên (Shōjin) đã tiếp bước thần tăng Không Hải để nhập định nyūjō bằng cách tự chôn sống.

Ngài Thánh Thiên nuôi hy vọng trong tương lai sẽ trở lại nhân gian để cứu độ chúng sinh, nhưng khi các đệ tử của Thánh Thiên thiền sư lấy xác ướp của sư phụ ra khỏi mộ thì xác ướp đã nhanh chóng tan rữa.

Phải mất gần 2 thế kỷ tự ướp xác và bị thất bại, cuối cùng các thiền sư mới tìm ra cách để tự ướp xác hoàn hảo: Tự giả chết để xác được tồn tại với thiên thu. Quá trình tự ướp xác rất gian nan, vất vả, các thiền sư cần phải chuẩn bị 3 năm trước khi…

Chết thật. Trung tâm của nghi thức thần bí này là một chế độ ăn uống gọi là mokujikigyō hay "thảo dưỡng".

Chế độ ăn uống kham khổ này thực ra đã bắt nguồn từ Tu Nghiệm Đạo (Shugendō) với cách thực hành nhịn ăn các loại ngũ cốc của đạo Lão.

Trong suốt 1.000 ngày trước khi viên tịch, chế độ "thảo dưỡng" được các thiền sư kiên trì theo đuổi ngay trên các "ngôi mộ" trên đỉnh núi, họ sống cầm hơi chủ yếu thông qua các loại hạt, búp hoa và rễ cây các loại.

Sau khi kết thúc quy trình cuối cùng, họ hoàn toàn không còn cảm giác thèm ăn, và chỉ uống một lượng nước ít ỏi trong khoảng thời gian vài trăm ngày; hoặc nếu không họ sẽ thiền định để ngộ được nỗi khổ của chúng sinh, trước khi chết.

Một số tài liệu còn nói rằng trong giai đoạn tu "thảo dưỡng" cuối cùng trước khi viên tịch, các nhà sư đã uống nước trà (chè) làm từ vỏ cây Toxicodendron verniculum (họ cây Đào Lộn Hột), cây này còn dùng làm sơn mài truyền thống ở Nhật Bản, urushi. Vỏ cây này có chứa một hợp chất độc.

Khi các thiền sư uống nước trà độc thì nó sẽ làm cho cái chết diễn ra từ từ, khi đó cơ thể sẽ không đón nhận vi khuẩn và ký sinh trùng đồng nghĩa là chặn đứng quá trình lão hóa của xác.

Khi các thiền sư đoán biết cái chết của họ đến gần, chúng đệ tử sẽ nhấc sư phụ lên và đặt vào một cái hộp vào gỗ thông được đặt ngay xuống một cái hố sâu 3m ở một địa điểm được định trước.

Kế đó, chúng đệ tử sẽ kê than quanh cái hộp, đặt một ống tre xuyên qua cái nắp đậy cái hộp gỗ, rồi chôn sống sư phụ của họ.

Tổng hợp.