Bí mật giữ lại xác chết, đào huyệt để hàng đêm ân ái với người đã chết là hai trong những biểu hiện của những "bệnh nhân" mắc hội chứng ái tử thi (yêu xác chết) kinh dị này.
Hai mức độ của ái tử thi
Wikipedia định nghĩa ái tử thi (còn gọi là hội chứng yêu xác chết, tên khoa học là Necrophilia) là hội chứng bị hấp dẫn bởi xác chết.
Khi người thân (người vợ, người chồng hay cha mẹ hoặc con cái) trong gia đình qua đời, bệnh nhân ái tử thi vẫn muốn giữ lại xác người đó và chăm sóc như khi họ còn sống.
Theo các chuyên gia tâm thần, những trường hợp ái tử thi đều được cho là bị mắc các triệu chứng rối loạn tâm thần.
Họ thường nghĩ rằng những người thân của mình chỉ chết về phần xác chứ không chết về phần hồn. Họ tin rằng linh hồn của người chết vẫn còn sống và vẫn cảm nhận được những việc người sống làm với họ.
Nhà tâm lý học, bác sĩ thần kinh nổi tiếng người Áo là Sigmund Freud từng viết trong bài "Mourning and Melancholia" (1917) mô tả hai dạng hội chứng necrophilia.
Dạng thứ nhất gọi là inhibited necrophilia (ái tử thi kiềm chế) và dạng thứ hai là morbid necrophilia (bệnh ái tử thi).
Dạng thứ nhất có thể xem là “nhẹ” (pseudonecrophilia), mà theo đó, người mắc chứng này có xu hướng lưu luyến chồng/vợ mới qua đời, muốn ngủ chung, âu yếm với xác người quá cố.
Dạng thứ hai nặng hơn và được xem là bệnh, vì người mắc bệnh có xu hướng quan hệ tình dục với tử thi, thậm chí có hành động được xem là ác dâm như cắn xé, ngấu nghiến với thân xác người quá cố.
Tại sao người sống muốn giữ người đã chết ở lại?
Năm 1989, một nhà nghiên cứu người Mỹ đã mô tả 34 trường hợp với hội chứng ái tử thi và tìm ra những nguyên nhân khiến người sống muốn giữ lại xác người thân đã chết:
Họ muốn giữ một người bạn đời, có thể là bạn tình, trong tình trạng không kháng cự (68%), muốn sum họp với người tình cũ (21%), vì lý do dục tính (15%) và để tránh cảm giác cô đơn (15%).
Những bệnh nhân ái tử thi thường có hội chứng gần giống nhau, đó là những biểu hiện khá bất thường như bí mật giữ lại xác người chết hay đào huyệt của người mà họ yêu rồi mang hài cốt về nhà để ngủ chung với những lý do của riêng họ.
Các chuyên gia tâm thần nhận thấy, các trường hợp ái tử thi thường có triệu chứng rối loạn tâm thần, một số mắc bệnh động kinh hoặc có những rối loạn cá tính trong cuộc sống. Một số ca bệnh có rối loạn nhân cách ngay từ lúc mới lớn.
Giới nghiên cứu tâm thần cho rằng, ái tử thi là một “phương tiện” giúp cho bệnh nhân vượt qua sự mất mát về tình yêu, giống như là một cơ chế lấy lại quân bình tâm lý trong cuộc sống.
Mặc dù, hành động của một số người mắc hội chứng ái tử thi có thể xuất phát từ tình yêu nhưng cách họ thể hiện chẳng những không phù hợp với quy ước xã hội mà còn có thể gây ô nhiễm môi trường, có hại đến sức khỏe của chính họ.
Những trường hợp ái tử thi điển hình trên thế giới
1. Trường hợp điển hình đầu tiên là vào thập niên 1930 ở Florida (Mỹ), bác sĩ Carl von Cassel điều trị một bệnh nhân trẻ đẹp mắc bệnh lao tên là Maria Elena Oyoz.
Bác sĩ Carl von Cassel yêu bệnh nhân này tha thiết, nhất định tìm mọi cách để cứu sống người yêu nhưng ông thất bại và bệnh nhân qua đời.
Sau khi chôn cất, bác sĩ Carl von Cassel lập tức bốc mộ và cho đúc một khuôn mặt giống y như mặt của người quá cố, với ý định giữ nét đẹp đó vĩnh viễn. Còn thi thể thì để trong một lăng, cao hơn mặt đất ở nghĩa trang.
Ông đến thăm mộ người yêu mỗi ngày, nhưng sau khi thấy người chung quanh để ý đến những chuyến đi khác thường đó, ông quyết định dời thi thể về nhà, cho mặc áo cưới và đặt mặt nạ trên khuôn mặt của người quá cố.
Ông còn bao bọc thi thể bằng sáp pha với nước hoa để giữ thịt và xương không bị tan rã. Hết năm này sang năm khác, ông phải giữ xương gắn liền nhau bằng những cọng dây đàn piano và hằng ngày phải dùng sáp và nước hoa mới.
Người bác sĩ này thậm chí làm cả tóc giả để giữ cho thi thể được tự nhiên. Nhưng mặc cho bao nhiêu nỗ lực giữ thi thể, ông không thể nào xóa được mùi hôi thối và láng giềng bắt đầu phàn nàn. Điều lạ lùng là ông vẫn viết thư tình cho người quá cố.
Sau này, khi gia đình Maria Elena phát hiện, họ rất giận dữ và thưa ra tòa. Tòa án ra lệnh ông phải giao trả thi thể của Maria Elena cho gia đình để an táng ở một địa điểm bí mật.
2. Trường hợp điển hình thứ hai, năm 1955, một thanh niên tên là Tim Bayes, sống ở vùng ngoại ô thành phố Bari, Italia, đã ở trong nhà mồ của người yêu mình hơn 2 ngày liền.
Kể từ khi người yêu được chôn cất, Tim bí mật đào một cái huyệt nhỏ bên cạnh mộ của Mary. Hằng đêm, người thanh niên này thường xuyên ra nghĩa trang để ngủ cùng cô.
Sau này, giới điều tra còn tìm thấy những vật dụng như radio, giấy học sinh, nho khô, hạt lúa mạch và một ít bánh bích quy vụn ở trong cái huyệt nhỏ này.
Tuy nhiên, dường như bị hấp dẫn bởi cái xác của Mary, sau 3 năm lén lút ngủ cùng cô ở cái huyệt nhỏ bên cạnh.
Tim quyết định đánh cắp xác của cô và mang về nhà. Về sau, khi bị phát hiện, người thanh niên này chỉ biết ôm di ảnh của người và khóc ngất.
3. Trường hợp điển hình thứ ba, là một trường hợp khá trầm trọng về hội chứng ái tử thi của người đàn ông tên là John Price ở Anh.
Sau khi người vợ đầu của ông qua đời, ông tái giá. Nhưng thi thể người vợ quá cố được ông ướp và giữ cùng một giường với người vợ mới.
Sau khi người vợ thứ hai qua đời, ông cũng ướp xác và giữ thi thể bà trong cùng một giường. Đến bà vợ thứ ba thì bà này không chấp nhận thói quen dị hợm đó, nhưng ông vẫn ngủ với hai thi thể kia cho đến ngày ông qua đời.
4. Trường hợp điển hình thứ tư, vào năm 2011, cảnh sát Nga đã bắt giữ một người đàn ông tên Anatoly Moskvin, 45 tuổi, một nhà sử học địa phương, để làm rõ sở thích quái dị của ông ta: Đánh cắp và cất giấu thi thể của 26 phụ nữ đã chết trong nhà mình.
Anatoly Moskvin khai với cảnh sát rằng, ông đã lấy hơn 20 thi thể của phụ nữ từ nghĩa địa trong thành phố để phục vụ cho sở thích riêng không thể giải thích được của ông.
Mặc dù, câu chuyện ái tử thi của những trường hợp kể trên nghe khá dị thường nhưng bản thân những "bệnh nhân" này ngoài đời phần lớn là những người rất bình thường, nhẹ nhàng và dễ mến.