Không ai bắt chúng ta và chúng ta cũng không nên sống với quá khứ.
Hãy chỉ giữ lấy những bài học kinh nghiệm trong quá khứ, còn lại, hãy buông bỏ để lòng không vướng bận thêm.
Trong kinh phật có một câu chuyện rất ý nghĩa như thế này.
Có một vị hòa thượng già dẫn theo một tiểu hòa thượng đi thỉnh kinh. Trên đường đi, họ gặp một con sông. Cũng chính tại đó, họ gặp một phụ nữ rất muốn sang sông nhưng không dám lội xuống nước.
Không chút đắn đo, lão hòa thượng liền chủ động cõng người phụ nữ đó và đặt cô ta xuống sau khi đã đến bờ bên kia rồi tiếp tục cùng tiểu hòa thượng lên đường.
Trên đường đi, tiểu hòa thượng cứ mãi suy nghĩ một câu hỏi: "Sư phụ làm sao vậy? Sao người lại dám cõng một phụ nữ qua sông?"
Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng, không thể nhẫn nại thêm được nữa, tiểu hòa thượng mới hỏi:
- Sư phụ, người phạm giới rồi, tại sao người lại cõng phụ nữ?
Hòa thượng già thủng thẳng đáp:
- Ta đã đặt cô ta xuống từ lâu rồi, còn con, đã đi một đoạn đường dài như vậy, con vẫn chưa bỏ được cô ta ra khỏi đầu sao?
Câu trả lời của vị hòa thượng già hàm chứa một thông điệp mà có lẽ mỗi người trong cuộc sống này đều rất cần.
Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi chính chúng ta phải tự giảm áp lực cho chính mình.
Học cách quên – đó chính là một trong những cách giúp con người cân bằng tâm lý, để thản nhiên đối mặt với cuộc sống.
Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, có như vậy, sống cuộc sống cởi mở. Trong lòng một khi không con vướng mắc, cuộc sống sẽ tự khắc tươi đẹp.