Sự thật nghiệt ngã của mỹ nhân nơi chốn hậu cung vua chúa Trung Quốc

Với hàng ngàn phi tần vây quanh Hoàng đế, để có được một chỗ đứng trong lòng vua là điều vô cùng khó khăn đối với các mỹ nhân trong hậu cung xưa.

Nhắc đến hậu cung người ta thường nghĩ đến nơi có đến 3 ngàn giai nhân, nhưng trên thực tế cung nữ ở hậu cung còn vượt xa con số đó. Nhiều sách ghi chép lại ở nhiều đời vua chúa Trung Quốc số lượng cung nữ có đến 100 nghìn người.

Phần lớn các cung nữ đều từ nhân gian, những người được tuyển vào cung đều có xuất thân từ con nhà tử tế, phẩm chất đạo đức tốt. Còn lại thì do bản thân hoặc người nhà phạm tội mà bị bắt vào cung thì địa vị của họ vô cùng thấp kém, thường phải làm những việc như thêu thùa, may vá, giặt giũ, nấu nướng...

Đối với thân phận cung nữ mà nói, không chiếm được sủng hạnh của Hoàng đế là điều đáng buồn, do vậy nhiều người đẹp trong cung đã ra sức tranh đấu có được một lần ân sủng để không bị quên lãng chốn hoàng cung. Họ đấu tranh không chỉ để có được tình yêu của vua, mà còn vì để có được cơ hội sống sót.

Sự thật nghiệt ngã của mỹ nhân nơi chốn hậu cung vua chúa Trung Quốc

Những phi tần kém may mắn không được Hoàng đế ân sủng hoặc cả đời không sinh con được thì sau khi Hoàng đế băng hà sẽ sống cả cuộc đời còn lại cô độc trong lãnh cung hoặc trong lăng tẩm của Hoàng đế cho đến khi chết mới được đem chôn cất xung quanh lăng.

Mặc dù ai cũng phải tranh giành sự ân sủng đó, tuy nhiên kết quả thế nào còn dựa vào bản lĩnh và trí óc của từng người đẹp. Mỗi phi tần có cách thức tranh đầu khác nhau khiến khiến cho cuộc chiến trong cung cấm trở nên đa dạng nhưng không kém phần tàn khốc.Nhưng ở trốn hậu cung có một nghịch lý "càng được sủng ái càng dễ mất mạng" vì tranh giành mong được vua ban sủng thì cũng bị chính những “chị em” của mình hại chết như thường.

Từ khi tiến cung năm 16 tuổi cho tới 60 tuổi, cuộc sống hậu cung của phi tần cung nữ của hoàng đế phong kiến Trung Quốc được ví như cá chậu, chim lồng luôn bị bó buộc bởi hàng trăm luật lệ hà khắc, gọi chung là cung quy.

Sống trong môi trường bí bách và thiếu sinh khí như vậy, đa phần phi tần cung nữ ở hậu cung đều không thọ. Vào cung từ lúc còn được gọi là thiếu nữ, nhưng nếu không may mắn được bề trên chọn lựa thì phần đông đều qua đời do đau buồn, bệnh tật khi tuổi đời còn trẻ.

Cũng vì như vậy, hầu như bất cứ mỹ nữ nào cũng nuôi giấc mộng đổi đời, cố gắng làm tất cả để một lần được Hoàng đế để mắt tới, chỉ có như vậy mới thoát khỏi kiếp sống hầu hạ người khác trong cung. Một ngày trong cung điện của các phi tần phần lớn đều xoay quanh việc rửa mặt, trang điểm, trau chuốt từ chân răng kẻ tóc cho tới trang phục, phong thái… làm đẹp bản thân một cách hoàn mỹ nhất.

Tuy nhiên, Hoàng đế thì chỉ có một, mà phi tần thì đếm không xuể, số người được hưởng “ân sủng” chẳng bù vào số lượng lớn mỹ nhân phải sống cô độc. Trong thời gian mòn mỏi chờ được chú ý, họ tìm thú tiêu khiển bằng cách thêu thùa, may vá, hút thuốc, chơi bài… rất buồn chán nhưng không thể làm khác được.

Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi, đa phần cung nữ bị hạn chế trong dịch đình, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt hoặc khi không còn là cung nữ họ mới được bước chân ra khỏi cung còn không cứ sống lặng lẽ trong quên lãng cho đến khi chết.

Việc được xuất cung đó chính là hạnh phúc của các cung nữ, có người sẽ xuất giá, có một số người trở về phụng dưỡng cha mẹ còn rất nhiều người không có nhà mà về đành lưu lạc chốn nhân gian nên có rất nhiều cung nữ đã trở thành vợ bé sống kiếp tầm gửi nơi những kẻ giàu có háo sắc, nhưng dù sống thế nào thì cuối cùng họ đã được hưởng tự do đích thực.